Trần Đức
Thảo thuộc “thế hệ vàng” trí thức Việt Nam đầu thế kỷ XX. Cuộc đời và sự nghiệp
của ông gắn liền với những bàn luận, tranh cãi mâu thuẫn, thậm chí đối lập nhau.
Năm 1951,
để lại đằng sau kinh thành Paris hoa lệ, chọn đứng
về “phe nước mắt”, quyết định trở về nơi chiến tranh và cách mạng đang diễn
ra cuồng nhiệt, nóng bỏng đến độ trần trụi, hy vọng
tìm thấy một con đường cho triết học cũng như thực tại, có lẽ Trần Đức Thảo không bao giờ tưởng tượng ra
rằng, hiện thực không giàu chất thơ và sự dã
man của chính trị là khôn cùng…